Tôi và đời đã tha thứ cho nhau

Ngày bắt đầu vào lúc tờ mờ sáng
Lũ chim còn đang trú sương đêm
Ở đây cỏ cây hoa trái thật hiền
Và trong lòng đã nguôi cơn bão lớn

Tôi chào đón một phúc âm buổi sớm
Tia nắng đầu tiên rọi xuống tâm hồn:
"Ở tận cùng của tuyệt vọng cô đơn
Tôi với đời đã cùng nhau tha thứ" (*)

Tôi với người đã cùng nhau cất giữ
Trang giấy thơm những dấu vết ái tình
Giữa đời chơ vơ cây đứng một mình
Vẫn bật mầm xanh sau cơn mưa ruồng rẫy

Ta vẫn đứng bên đời nhau thế đấy
Biệt ly nào cũng về chốn không nhau
Xếp lại tàn tro yêu lại từ đầu?
Không, tất cả vẫn chỉ vàng son đó!

* Ý của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Nguồn tham khảo Vnexpress
Liên hệ quảng cáo

Bài viết khác khác

Thợ điện

Điện lực Việt Nam tự hào với bao người thợ đi lên từ gian khó.  Điện lực Việt Nam tự hào với bao thế hệ cùng chung tay xây...

Bài thơ tặng mẹ, nhân ngày Lễ Vu Lan

  Lại một mùa Vu Lan nữa, cuộc sống cứ thế trôi đi, con đã lớn, nhưng ngoảnh lại những mùa Vu Lan trước, con chưa biết mình làm được gì cho mẹ, cho cha....

Khúc giao mùa!

* Trăm năm đâu phải là dài. Lữa lần chi nữa anh dìu mà em? Duyên tình cũng đã đôi phen! Người vui bên nớ ta giờ tay không... Còn đâu tuổi phiêu bồng!? Còn đâu...

Ước mơ nho nhỏ!

Mỗi bước bên em những thầm ao ước ... Lòng rộn ràng toan tính chuyện trăm năm!? Em đâu biết tình tôi có vậy. Thoáng ngỡ ngàng em nhìn phía xa xăm... Cho mưa thôi...
Liên hệ quảng cáoLiên hệ quảng cáoLiên hệ quảng cáo
Chat với ban quản trị qua Zalo
Chat với ban quản trị
Để lại lời nhắn cho chúng tôi
Top
Logo