Tự trào!
Em giờ là vợ người ta.
Quẳng đi hết thảy nổi lo võ vò!
Đem ngày ấm ức bơ phờ...
Giận em một ít trách người em yêu thì nhiều!?
Ai dè ẵm mất người tôi yêu.
Đem về ôm ấp để làm của riêng...
Duyên trăm năm ai khéo se!
Kỷ niệm em với tôi còn đó ta vỗ về mà vui.
***
Cây ngô đồng không tròng mà mọc!
"Nhỏ" chưa chồng anh chọc anh thương.
Xuân Huy
