Đang tải...
 

Thơ: Nhớ bóng tre

Đừng, xin đừng vô cảm. Hỡi người ơi !   Mong giữ lại bóng tre, để quê còn trông nhớ.
Thơ: Nhớ bóng tre


                    NHỚ BÓNG TRE

 
                     


                    Thuở thơ dại dựa bờ tre lần bước

                    Buổi lưng còng tre gậy bạn cùng ta...

 

                    Lũy tre làng e rồi không còn nữa !?

                    Nắng chang chang như giội lửa trưa hè

                    Nao nao lòng mơ bóng mát bờ tre

                    Vòm xanh lá ủ che bao xóm nhỏ

 

                    ...Ta như kẻ vô hồn đi và nhớ

                    Gió rì rào nhẹ vọng tiếng ai ru

                    Dáng mẹ gầy ôm cháu hát ầu ơ,

                    Dưới bóng râm đâu rồi hàng tre cũ

 

                    Ai không buồn qua niềm đau nỗi nhớ !

                    Khi trắng nhìn màu úa những tường vôi

                    Của bê tông, gạch đá chốn ta ngồi

                    Của hiện tại ...đã quên thời gian khó (!)

 

                    Khi hàng tre uốn mình ôm làn gió

                    Rất vô tư mà sâu lắng nghĩa tình...

                    Trao cho đời bao dòng mát tươi xanh

                    Hiu hiu nhẹ hòa âm êm ái lắm,

 

                    Giấc ngủ trưa bên thềm dìu dịu nắng

                    Lúc chiều tà đón gió hướng nồm nam

                    Hay những đêm hè xao xác đường Trăng

                    Len lén giọt chao nghiêng dòng ánh bạc

 

                     Ta thẩn thờ nặng lòng bao khao khát...

                    Nhớ Đông tàn mưa bụi...cuối Thu sang,

                    Mơn man trong hương đồng nội ngập tràn,

                    Tre ủ ấm làng  quê - chắn che mùa gió chướng.

 

                    Đừng đoạn đành xóa đi điều không muốn

                    Bởi tre kia là bạn của dân cày,

                    Là ân nhân quê kiểng tự xưa nay...

                    Vắng bóng tre, hồn quê vơi dần nữa

 

                    Tre với Làng là hai người đồng lứa

                    Làng và Tre như thể bạn sống đời

                    Đã quê làng, tất phải có tre thôi...

                    Đâu như phố đuổi tre về cuối bãi.

                    Khiến xiêu xiêu dáng tre gầy khắc khoải

                    Úa mầm xanh, măng lụi khúc ly rời...

 

                    Đừng, xin đừng vô cảm. Hỡi người ơi !

                    Mong giữ lại bóng tre, để quê còn trông nhớ.

 

                                                  THANH HẢO, 2014

 

 

 

Chia sẻ bài viết:

Bài viết liên quan

TƯ VẤN MIỄN PHÍ
Chat với chúng tôi qua Zalo
Chat ngay để nhận tư vấn
Gọi ngay để được tư vấn